Mới đây mình
gặp lại một bạn học ngày xưa
Ngày ấy mình rất ngưỡng mộ bạn ấy vì bạn học giỏi và rất tài hoa.
Chỉ có điều mình không có cơ hội làm quen vì bạn học khác lớp (lớp Pháp văn) và điều chủ yếu là bạn ấy thuộc phe
tiểu thư, "không quậy"! hehehe..
(Mình bị quyến rũ bởi mấy bạn quậy, nghịch và chịu chơi như Hồng Nam, Khang BK, Cúc xù, Hoa Sinh Tử...
Tám qua tám lại mình biết rõ hơn, bạn cũng trải qua quãng thời gian khó khăn sau cuộc đổi đời nhưng bạn đã nỗ lực rất nhiều để vươn lên.
Mình xem blog của bạn mà nể quá xá! bạn giờ rất thông thạo Anh, Pháp ..và vẫn còn làm việc, làm thơ, văn rất hăng say!
Nhìn người lại ngẫm đến ta, mấy chục năm nay, mình có làm gì ra hồn! (có chăng làm
nhà báo)!
Mình hỏi bạn học hồi nào mà giỏi vậy?
Bạn nói sau này đi làm rồi phải học thêm vì công việc và cũng do sở thích nữa.
Mình cũng nói
: Tớ cũng có đi học thêm đó chớ! Đại học Maxim Gorki , nên bây giờ chả còn nhớ tiếng anh tiếng em gì cả!
Chắc không ai biết đó là cái đại học gì đâu nhỉ!?
Chả là có lần mình đọc
Thời thơ ấu của Maxim Gorki, mới biết đó là 1 trong bộ 3 quyển tự truyện của ông này, 2 quyển kế là
Kiếm sống và
Những trường Đại học của tôi.
Mình chưa đọc cuốn thứ ba này nhưng suy diễn từ cuộc đời lăn lộn kiếm sống của ông mà bắt chước nói vậy cho oai!
Sau biến cố 75, mình quay về Qn và có dự 1 lớp chính trị.(lúc đó Saigon chưa bị mất)
Quả thật dù đã đọc và "bị" nhồi nhét quá nhiều về CS nhưng với tuổi 20 lúc đó, tụi mình vẫn rất
ngu ngơ khù khờ!
Mình bị hố cú đầu tiên: Khai lí lịch tất tần tật!! và tưởng bở sẽ được cho đi dạy làm "kỹ sư tâm hồn"
Chị mình còn hào hứng tuyên bố:
Tao thấy có thể sống chung với CS được! và chị chịu khó tham gia học tập, làm thuỷ lợi...
May quá, vừa lúc Saigòn cùng chung số phận, ba mình (đã có kinh nghiệm thời 45-54) liên lạc bảo phải vào Saigon ngay.
Cả nhà , vội vã bán tống bán tháo mọi thứ vào saigon dù chưa biết phải sống ra sao.
Mình từ giã QN không 1 chút luyến tiếc, thiếu điều còn mừng thầm nữa cơ!
Saigon lúc đó như một cái túi chứa đựng dân chúng khắp nơi đổ về lánh nạn nên có đủ thứ thượng vàng hạ cám. Còn người dân SG thì
điếc không sợ súng (chưa nếm mùi mà) nên sinh hoạt khá thoải mái, người ta buôn bán, ăn uống tràn lan, không khí cũng không ngột ngạt như ở các tỉnh lẻ.
Bắt đầu 1cuộc sông mới, mình không còn nghĩ đến chuyện cắp sách đến trường hay đi làm nhân viên nhà nước, điều dễ nhất là
xuống đường, gia nhập đội quân vỉa hè! Đó là
Đại học kinh tế vậy!
Trường đại học này không phân biệt trình độ, tuổi tác, địa điểm. Giảng viên thì vô số, ai cũng có thể làm sư phụ được!học phí thì vô chừng, có khi không tốn đồng nào mà cũng có khi ngốn hết gia sản, sinh mạng!!
Nhưng ở nhà không có ai đi làm thì chính quyền yêu cầu hồi hương hay đi
kinh tế mới nên mình phải
hy sinh tham gia 1 tổ hợp may gần nhà, cũng tiện vì có thể chạy về nhà nấu cơm hay đi xếp hàng mua gạo, mì..
Cái
Đại học may này mình học xong thì tháo giỏi hơn may! may ngày không kịp, tối ôm hàng về may cả đêm, như thế mới đủ chỉ tiêu mà mua gạo hàng tháng.
Đang làm mà cúp điện thì cả đám đón xe buýt xuống Saigon, tới thương xá Tax xếp hàng mua thuốc lá hay thứ gì đó có thể bán lời. Có lúc thì tới nhà sách ngoại văn, mua mấy cuốn sách tiếng Nga, giấy tốt, bìa cứng rất đẹp để đem về cho ba mình ...lấy giấy dán thành bao cho mẹ xài (chả là giấy này so ra còn rẻ và tốt hơn mua giấy ve chai!)
Mua hoài, cô bán sách sanh nghi, biểu nhỏ bạn mình đọc thử cái tựa, nó ú ớ..
thế là mình mượn sách tiếng Nga của tụi học trò tập đánh vần... vừa thuộc mặt chữ thì ba mình thôi không làm bao giấy nữa!! (nếu không chắc bây giờ mình có thể khoe biết đọc tiếng Nga rồi!)
.Trưa trưa ra coi hàng thế mẹ, mình ngồi mà ngao ngán vô cùng, muốn có hàng bán thì phải tranh mua, đúng là
mua giành bán giựt nếu không thì ngày đó coi như ngồi chơi, chưa kể bị công an xua đuổi, tịch thâu..
lại còn cái nạn lừa gạt nữa, mình bị 1con nhỏ nó lừa, rầu quá nghĩ rằng coi bộ không học nỗi cái
Đại học này rồi!
Sau đó mẹ mình theo người ta chạy vô Chợ Lớn buôn thuốc rê, mỗi ngày ra đi từ lúc trời chưa sáng đến tối mịt mới về! Thế nên mình từ giã cái Đại học Kinh tế đó 1 cách hoan hỉ (tuy rất xấu hổ vì không phụ giúp gì cho mẹ được) Chứ nếu không e rằng hết vốn!
Lúc đó Khang BK cũng đang thọ giáo ĐHKT ở bãi đất trống gần nhà hắn, mình cũng thường xuyên ghé qua và cũng ngao ngán thấy rằng mình không học nỗi cái trường đó!
Ái Ngâu thì học
Đại học Giao thông vận tải! Nhỏ này mới là tài, hồi còn đi học nó yếu xìu, thường hay xỉu trong lớp vậy mà lúc đó nó làm lơ xe buýt tỉnh queo! nếu các bạn còn nhớ tình trạng xe buýt lúc đó thì mới biết là nó giỏi chừng nào, xe lúc nào cũng đông nghẹt người và cả hàng hoá nữa.!
Dĩ nhên là trường này không thể có ta rôi!
Nói chung là ai cũng trải qua vài trường lớp như thế!
Sau đó là
Đại học vượt biên.
Cái này mới li kì rùng rơn! Lúc đầu mình cũng tính tham gia nhưng sau hãi quá, đành thôi!
Chị mình sau khi bị gạt ra không cho dạy và cũng nấn ná ở lại 1 thời gian làm xà phòng cũng đã chạy vào SG và tuyên bố
không thể sống chung với cs đc!
Thế là chị tham gia
Đại học vượt biên, tham gia nhiều lần tốn không ít học phí ..
và nay vẫn còn ở Sg tuyên bố khi găp lại các bạn (đã ra đi thành công) rằng thì là
Tao ở lại còn sứơng hơn tụi bay, đi chi phải cày mệt xác!...
Bây giờ đã xa rồi cái thời chạy vạy chụp giựt, đa số chúng ta đã tương đối ổn định cuộc sống. Chỉ còn lo làm sui, lo nuôi cháu..
Nhưng cũng còn phải học nhiều đó mấy bạn già ơi!
Thời đại @ net niếc mà không biết online thì..làm sao tám!
Thế nên mình cũng tham gia cái
Đại học IT cho biết với người ta. Người ta thì gọi là dân IT (ai-ti) còn mình thì cũng IT nhưng mà là dân
i tờ! hehehe...
Thơ con cóc nhảy:
Trình độ ta thuộc loại i tờ
Bạn già rủ "tám" làm sao đây!?
Thôi thì mò mẫm luyện công vậy,
A còng, chuột, phím, rối tung lên.
Tuy còn lạng quạng, chưa thông suốt
Thế rồi "tám " mãi cũng quen tay..
Đến nay tuy chưa "bừng nắng hạ"
Nhưng lòng đã rộn rã niềm vui...
Đó nói sơ sơ mấy
Trường đại học của tui cho mấy bạn già nghe chơi nhân tháng tư đen..
(tới giờ cũng chưa tốt nghiệp trường nào!)