Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Truyện cổ mình thích

 Nói đến chuyện cổ tích, ai mà không từng có lần đọc truyện cổ của nhà văn Đan Mạch Andersen, nào là Con vịt con xấu xí, Cô bé bán diêm, Nàng tiên cá, Bộ quần áo mới của nhà vua...rất nhiều chuyện đã đi vào tuổi thơ của mọi người trên toàn thế giới. Nhưng mãi sau 75, có lần buồn tình, không có gì đọc, tớ thấy có cuốn Truyện cổ Andersen bèn định bụng đọc đỡ chứ lớn rồi đâu khoái chuyện tiên thần nữa! Ai dè, càng đọc càng mê, và tớ khám phá ra điều quan trọng (đối với tớ) là mấy cái chuyện này đâu chỉ viết cho con nít! nó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa, sâu sắc , dí dỏm và đầy tính triết lý. Nhiều người đã đọc lúc còn nhỏ và khi lớn lên lại nghĩ nó là chuyện dành cho con nít nên không đọc lại (trừ mấy bà mẹ ),tớ liền đi kiếm mua mà lúc đó không có, sau này mua đươc thì giấy đen thui, vậy mà tớ nâng niu, quý lắm, mới đây mua được ấn bản mới, đep lộng lẫy nhưng có nhiều thứ để đọc quá nên cất đó, hẹn khi rãnh sẽ đoc lại, và cái "lúc rãnh" đó coi bộ còn xa.. nhưng hôm nay nhân đọc bài của NNT nên bèn lấy ra xem và post lên đây 2 chuyện nho nhỏ (vì phải gõ, o phải copy) các bạn xem và ngẫm nghĩ.
  

TẤM GƯƠNG VÀ NHỮNG MẢNH GƯƠNG VỠ
   Một hôm, quỷ ta rất vui  sướng vì đã làm ra một tấm gương rất kỳ lạ. Những vật tốt đẹp soi vào đấy đều nom chẳng ra cái gì cả; trái lại những vật xấu xí lại càng rõ nét và nỗi bật hẵn lên, trông lại càng xấu xí hơn. Những phong cảnh đẹp thì trông như mớ rau muống luộc; những người tốt nhất trở thành đáng ghét hay là đi lộn đầu xuống đất, có khi mất cả bụng. Mặt họ méo mó đến nỗi người ta không có thể nhận ra họ nữa. Nếu người ta chỉ có 1 vết tàn nhang thôi thì nhìn vào gương vết tàn nhang đó sẽ loang ra khắp mũi và xung quoanh mồm. Qủy cho thế là thích thú lắm. Khi một người có một ý nghĩ tốt thì ý nghĩ đó sẽ phản ảnh trong gương thành những nét nhăn nhó và quỷ ta cười khoái trá về sự  phát minh xảo quệt của hắn.
 Tất cả đồ đệ của quỷ (vì quỷ có 1 trường phái) kể lại rằng tấm gương ấy là một kỳ quan. Chúng bảo:
  _Bây giờ người ta có thể biết bộ mặt thật của thế giới và loài người.
Và chúng mang tấm gương đi khắp nơi đến nỗi chẳng một vật nào, chẳng  một người nào không bị quỷ làm méo mó đi. Chúng muốn bay lên tận trời để nhạo báng các Tiên đồng và cả Chúa trời nữa. Chúng càng bay cao, gương càng nhăn nhó. Khó nhọc lắm chúng mới giữ nổi gương. Chúng bay lên, bay lên mãi và cuối cùng lên tới gần Thượng đế và các Tiên đồng. Tấm gương nhăn nhó rúm ró lại, cong queo đến nỗi tuột khỏi tay lũ quỷ và rơi vỡ tan thành triệu triệu mảnh.
 Như thế sự tác hại còn lớn hơn trước nữa vì một số mãnh chỉ bằng hạt cát bị cuốn bay khắp thế giới và một khi đã bay vào mắt người nào là nằm hẳn trong ấy. Thế là những người ấy nhìn mọi vật đều sai cả hoăc chỉ nhìn thấy những cái xấu xa vì mỗi hạt như vậy đều có phép ma như cả tấm gương lớn.
 Một số người bị mãnh gương bắn vào tim: thật là khủng khiếp vì tim họ trở thành lạnh như  nước đá . Có mấy mảnh to có thể đem làm kính cửa được nhưngchớ có nhìn bạn bè qua những tấm kính ấy!
  Còn thằng quỷ thì được mẻ cười vỡ cả bụng...Than ôi! Cho đến ngày nay trong không trung còn vô khối mảnh vỡ của tấm gương quỷ!

  Một chuyện có thật
  Thật là một câu chuyện rùng rợn! mụ gà mái già ở bên làng, nơi diễn ra tấm thảm kịch kêu lên như vậy. Sân khấu của câu chuyện rùng rợn ấy là một cái chuồng gà. Thật tình là đêm qua tôi sợ chẳng dám ngủ một mình. May sao chúng tôi lại đậu đông cả trên cùng một cầu.
 Rồi mụ bèn kể lể sự biến ấy với một giọng làm cho cử tọa, kể cả lão gà trống có bộ mào rủ, cũng phải sợ dựng đứng cả lông lên:
     -Việc ấy xãy ra trong chuồng gà, bên cạnh chuồng tôi. Mặt trời lặn, bọn gà mái leo cả lên cầu. Trong bọn, có cô ả lông trắng, chân ngắn, đẻ trứng rất đều và xưa nay chưa từng có điều tiếng gì . Leo lên đến cầu, ả ta bèn lấy mỏ rỉa lông. Một cái lông nhỏ rơi ra, ả lẩm bẩm : thế là mình lại rụng mất lông rồi! Ả có tính hay nói đùa; ngoài ra, như tôi đã nói, chả ai chê trách ả ta được điều gì. Sau đó ả ta ngủ thiếp đi. Trời tối đen như mực, bọn gà mái đậu xít vào với nhau. Một đứa, đậu gần ả gà mái trắng vừa nói lúc này, không ngủ. Mơ màng nghĩ cách sống sung sướng trên đời này, nó đang muốn chuyện gẫu tí chút với một đứa bạn.
  - Này đằng ấy có nghe người ta nói gì không? Tớ không muốn chỉ đích danh, nhưng một cô ả vừa thú nhận rằng đã chải lông để làm đỏm. Tớ mà là gà trống thì cứ là tớ khinh đứt!
 Ngay trên đầu lũ gà có vợ chồng con cái nhà cú mèo. Cả cái gia đình ấy đều rất thính tai và đã nghe thấy hết mọi chuyện. Cú con, mắt trợn tròn xoe, còn cú mẹ thì vỗ cánh phành phạch. Mụ bảo các con:
   - Không nên rình mò nghe lỏm chuyện ai cả. Nhưng dẫu sao ta cũng e rằng chúng bay đã nghe thấy cả rồi. Chính ta cũng nghe thấy hết, vì còn đôi tai thì còn vô khối là chuyện phải nghe. Dưới kia có một cô ả gà mái mất giống đến nỗi rỉa lông để chài gà trống.
 Cú đực bảo vợ:
    -Coi chừng bọn trẻ con đấy. Đừng có để cho chúng nghe những chuyện ấy.
 Cú mẹ đáp:
    - Ừ, tôi chỉ muốn kể lại cho chị cú mèo ngay bên cạnh đấy thôi. Bạn thân nhất của tôi đấy.
    - Hu hú! cả hai mụ cú mèo vừa bay về phía chuồng chim vừa rúc lên  -Hu hú ! có một ả gà mái nhổ tiệt cả lông để làm đỏm với gà trống. Phen này thì cứ gọi là chết rét chứ chẳng chơi.
  Đàn bồ câu gù lên: -Ở đâu thế ? ở đâu thế?
    -Trong chuồng gà bên kia kìa! Việc này gần như chính tôi đã được trông thấy. Kể lại thì hơi khó, nhưng chuyện này có thật đấy.
  Bồ câu gật gù.
    -Bọn tôi tin các bác chứ !
 Rồi chúng đem ngay câu chuyện sang chuồng gà bên cạnh. Chúng kể rằng :
  -Có một mụ gà mái, người thì bảo hai cơ đấy, muốn làm ra vẻ khác thường, nhổ tiệt cả lông đi để chài gà trống. Thật là một trò chơi nguy hiểm. Như thế có thể bị cảm lạnh, hoặc lên cơn sốt, thậm chí có thể chết, và quả là hai đứa cũng đã chung số phận ấy rồi.
     -Dậy đi thôi!
 Gà trống vừa bay tót lên mái chuồng vừa gáy vang lên. Lão còn hơi ngái ngủ , nhưng lão vẫn bô bô lên:
    -Có ba ả mái tơ...thất tình với một gà trống! Đã chết vì đau khổ. Các cô ả đã tự vặt tiệt cả lông đi. Thật là khủng khiếp. Tôi thấy cần phải loan báo cho bà con biết chuyện này.
  Tất cả quang quác lên:
    -Kể tiếp đi! Kể tiếp câu chuyện đi!
 Bọn gà trống gáy om lên.
 Thế là câu chuyện truyền từ chuồng gà này sang chuồng gà khác và cuối cùng lại về nơi xuất phát .
 Người ta đồn rằng:
    - Có năm ả gà mái đã tự vặt tiệt cả lông đi để thi xem đứa nào gầy mòn đi nhất vì tương tư một anh gà trống. Sau đó chúng đánh nhau, máu me đầm đìa rồi chết cả nút. Thật là điếm nhục gia phong và lại còn làm thiệt hại lớn cho nhà chủ nữa.
  Ả gà mái lúc đầu đã đánh rụng một cái lông con, bây giờ không nhận ra được đấy là chuyện của chính mình, vốn đứng đắn , ả ta kêu lên:
     - Nhục nhã thay cho những mụ gà mái ấy! Cũng may mà cái hạng gà như thế cũng chả có mấy! Phải phổ biến rộng rãi câu chuyện này ra mới được, ta sẽ làm đủ mọi cách để truyền câu chuyện này ra nước ngoài. Thật là đáng kiếp cho những quân khốn nạn ấy!
  Thế là câu chuyện được đăng dưới nhan đề:
        MỘT CHUỴỆN CÓ THẬT
 Các bạn đã thấy chưa? Chỉ có một cái lông gà con thôi mà cũng thành ra năm con gà mái được cơ đấy!

1 nhận xét:

  1. Đây chỉ là 2 trong những truyện cổ tích tuyệt vời của Andersen mà mình rất thích. Chuyện của ông không chie dành cho trẻ em mà rất sâu sắc đối với người lớn!

    Trả lờiXóa